Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

[Review] Hẹn ước - Twentine

Cause all of me
Loves all of you
Love your curves and all your edges
All your perfect imperfections
Give your all to me
I'll give my all to you
You're my end and my beginning
Even when I lose I'm winning
Cause I give you all of me
And you give me all of you, oh
Give me all of you
……….

Thực sự là cảm thấy bài hát này vô cùng thích hợp với câu chuyện mà tôi đã đọc. Hẹn ước của Twentine…. Lời hẹn ước của một chàng trai tật nguyền và một cô gái yêu nghệ thuật. Họ yêu nhau và gắn kết với nhau bằng cả tâm hồn và cơ thể. Cô ấy yêu anh, có thể bắt đầu bằng giọng nói, bằng gương mặt yên tĩnh khi anh ngủ và tôi nghĩ nó bắt đầu từ đôi chân khiếm khuyết của anh. Cô vuốt ve nó, cảm nhận nó, thương tiếc nó, và yêu nó.

Nó giống một thân thể độc đáo… Dương Chiêu nghĩ rằng, bên trong nó là sức sống vô cùng mãnh liệt, nhưng lại bị giam trong phần da thịt bị cắt đứt này. Ở đó có một vết sẹo dài, giống như cánh cửa đóng chặt, giam hãm tất cả mọi thứ tốt đẹp bên trong.”

Cause all of me loves all of you…

Bạn tôi nói sao hai người lên giường với nhau sớm thế. Tôi bật cười, tôi chỉ cảm thấy đây là một sự tự nhiên như không thể tự nhiên hơn nữa. Cô ấy học tập ở nước ngoài từ nhỏ, cũng đã có 2 bạn trai và anh là người từng trải. Họ bắt đầu bởi những rung động về tâm hồn, và sau đấy sự giao thoa thể xác xảy ra như một lẽ tất yếu. Tôi chỉ biết tôi không hề cảm thấy hai chữ nhục dục trong mỗi lần đó. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương yêu tràn ra cả câu chữ, đi thẳng vào trái tim tôi và tôi cũng dự cảm về một tương lai u ám cho cả 2 người…

Nhưng câu chuyện quá lãnh đạm, đến cả gần khi kết truyện. Tôi linh cảm về một kết thúc bi thương nhưng tôi lại chẳng cảm thấy bi thương trong cả câu chuyện.

Đây là câu chuyện hay, ấm áp mà xúc động, không kịch tính nhưng thu hút. Cô là con nhà quyền quý, học thức. Cô học Đại học chuyên ngành Mỹ Thuật tại nước ngoài, là một cô gái rất thông minh. Nếu có gì không hơi bình thường ở cô ấy thì tôi nghĩ đó là cô ấy là người phục chế đồ cổ. Cô ấy đi xe siêu sang, cô ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không phải một nhà tư bản. Cô ấy cũng chỉ đi làm thuê, nhưng đó là một công việc tốt và gia đình cô cũng có điều kiện. Bố mẹ đều là giáo sư, người trí thức, truyền thống gia đình làm cô xa cách với người lạ, làm cô hơi lạnh lùng.

Cô ấy gặp anh rất tình cờ. Anh là một người lái taxi thiếu mất một chân, là người hết sức bình thường, và thậm chí là kẻ thiếu sót ở xã hội. Lần đó, cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh, cuộc gặp gỡ trong cục cảnh sát chẳng vui vẻ gì. Lần gặp thứ hai mới thực sự là duyên của họ. Họ dò xét nhau, hiểu lẫn nhau, và tình cảm nảy sinh từ ấy. Anh bất lực trước tính cách của cô. Cô tò mò về con người anh. Sức hút nhiều khi thật lạ kỳ.

Cô chủ động tìm hiểu về anh, thích thì sẽ tiến tới, đó là tính cách cô rồi. Anh chẳng thể từ chối cô. Họ đến với nhau. Tôi từng đoán anh là một người cảnh sát bị thương trong nhiệm vụ, giờ lui về nghỉ hưu, nhưng tôi lại chả đoán ra nhiệm vụ của anh là nằm vùng. Và cuộc sống của anh vẫn sẽ xáo trộn nếu có những kẻ xấu lại phát hiện ra anh. Chỉ điều đó thôi nó đã quyết định cái kết của lời hẹn ước của họ. Giá như….

Giá như anh chỉ là người lái taxi, cô và anh sẽ hạnh phúc. Tôi tin bản lĩnh của cô ấy, sẽ xóa tan rào cản khoảng cách tiền tài, địa vị của 2 người. Tôi tin sự cố chấp, kiên cường của anh sẽ luôn ủng hộ cô trong hành trình hạnh phúc của 2 người. Tôi đã tin và thực sự hi vọng cho một cái kết HE.

Thật xót xa, khi không phải mọi thứ đều dễ dàng như thế. Hạnh phúc ấy kết thúc khi anh phải quay trở lại nằm vùng. Chuyến đi chơi cùng nhau đầu tiên của 2 người khiến anh bị lộ diện. Anh đã đồng ý phần lớn với mong ước có thể kiếm được nhiều tiền hơn, để mua cho cô chiếc nhẫn…

Anh thông minh, khéo léo, không để lộ sơ hở đến từng phút cuối. Anh bị hãm hại bởi một kẻ đê tiện, một kẻ bất chấp tất cả vào giây phút chả ai ngờ đến. Anh bị tiêm ma túy nguyên chất, gần như đã chết. Tôi đã nghĩ đây là kết thúc rồi. Anh chưa chết, anh được cứu, nhưng nằm liệt giường, các chức năng gần như tê liệt. Nhưng anh vẫn gặp lại cô, vẫn được nói nhưng yêu thương của mình, anh không hối hận, anh chỉ tiếc. Anh tiếc là mình vẫn chưa đủ khôn ngoan, để có thể gặp cô “lành lặn” Giờ anh nói anh không thể cưới cô, anh cũng không thể gặp gia đình cô như hứa hẹn nữa rồi. Cô gặp mẹ anh, người phụ nữ mất chồng từ sớm, và bị ám ảnh trong sự báo thù. Mẹ anh đã đưa anh nối tiếp sự nghiệp của cha mình, cũng là cảnh sát, cũng nằm vùng. Cả tuổi thơ của anh luẩn quẩn trong lời giáo huấn phải làm cảnh sát của mẹ. Tôi nghĩ bà coi anh như cái bóng của chồng mình để giảm đi nỗi đau trong lòng. Do đó, bà không chấp nhận cô hay ai khác chăm sóc chồng mình. Đó là một người phụ nữ phải chịu nhiều đau khổ, tôi không muốn gọi đấy là một người đàn bà điên.

Lại nói về cô và anh. Anh ra đi quá đổi bất ngờ, một đêm không gặp. Cô mất anh. Mất thật rồi. Cô hôn từng tấc cơ thể anh và cô khóc. Lần duy nhất cô khóc. Sau đấy cô sang Mỹ, cũng không dự đám tang anh. Mỗi năm cô đều trở về thăm mộ anh, mỗi lần đều nói: “Trần Minh Sinh, sang năm em sẽ không đến nữa.” Bốn năm sau, cô tự tử. Cô quyết định theo anh thật rồi. Nhưng không phải ai cũng biết lí do. Họ nghĩ cô thật lạnh lùng, vô cảm. Họ là những người bạn đồng nghiệp của anh. Tôi nghĩ chỉ em trai cô biết, ông chủ cô biết. Họ là nhân chứng sống cho mối tình lặng lẽ bi thương của cô và anh. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh. Giờ bạn biết tên họ rồi chứ. Tôi cũng biết, tôi biết từ đầu, từ những hành động của cô. Từ ánh mắt anh nhìn cô. Tôi biết và tôi khóc cho họ. Tôi cho rằng đây là một quyển truyện tuyệt vời. Nó ấm áp mà đau thương. Trong truyện không có quá nhiều nhân vật, sự xuất hiện của họ đều là những mảnh ghép đâu đó trong cuộc sống này….
Hà Nội, ngày 03/03/2015


2 nhận xét:

  1. Chào bạn, đọc review của bạn mình thấy rất xúc động, nhớ lại quá trình tụi mình chìm đắm trong cảm xúc của từng câu chữ.
    Mình là thành viên của MDH (nhóm Edit Hẹn Ước).
    Ban đầu mình định "xin" bài review này về post trên FB của MDH (tất nhiên là sẽ ghi rõ cre và dẫn link cuối bài), nhưng giờ thì mình quyết định xin dẫn link.
    Do mình không dùng blogspot, cũng rất mù mấy cái mạng xã hội này (post được trên trên WP đã là giới hạn của mình rồi :P) nên mình không biết khi nào bạn đồng ý cmt này của mình. Nên mình xin mạo muội dẫn link trước nhé.
    Mong bạn đừng trách và cảm ơn bạn.

    (Đây là FB của tụi mình, bạn có thể ghé qua để xác minh mình chỉ trích dẫn và dẫn link ^^ https://www.facebook.com/macdich.hoi)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :) Cảm ơn nhóm dịch của bạn. Các bạn có nhiều truyện rất hay. Blog này mình đăng bài tự do, cũng không quan tâm vấn đề trích dẫn, hay nguyên tắc, có người đọc và chia sẻ là cảm thấy vui vẻ rồi :D

      Xóa