Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2019

Review phim_Shadow_Vô ảnh

Kết quả hình ảnh cho Trịnh khải shadow
 Đạo diễn: Trương Nghệ Mưu
Diễn viên: Tôn Lệ, Đặng Siêu, Trịnh Khải
.
Hồi đầu tháng 4, mỗi lần đứng đợi thang máy, mình hay thấy chiếu trailer bộ phim này. Màu sắc hơi âm u, cảnh quay đẹp và đặc biệt là biểu tượng bát quái, âm dương cân bằng đã thôi thúc mình phải xem nó.

Thực sự thì là một bộ phim hay, điểm review imdb là 7.1. Là mình, mình đánh giá 8/10. Không khí u ám bao trùm cả bộ phim, nhưng xen trong đó là những cảnh quay vô cùng tinh tế, đẹp và thu hút đến nín thở. Đó là bước đi uyển chuyển của người con gái, lấy âm chế dương, là tiếng đàn réo rắt dồn dập, là cảnh mưa rơi phủ kín núi rừng.

Bối cảnh phim bắt đầu bằng hình ảnh cung triều nước Bái. Một vị vua đam mê tửu sắc nhưng hóa ra lại không phải thế. Trịnh Khải đã thể hiện rất tốt vai diễn của mình, lúc bất cần, lúc hèn nhát khi chỉ cầu Bình, không cầu Chiến, lúc lạnh lùng quyết đoán khi giành lại được Cảnh Châu, lúc đau khổ khi em gái mất. Mình đọc trên báo thấy bảo anh đã phải uống rượu để nhập tâm vào vai diễn. Thật sự ngưỡng mộ tinh thần vị nghệ thuật và trách nhiệm của anh.

Cặp nhân vật chính trong phim chính là cặp vợ chồng Đô đốc do Đặng Siêu, Tôn Lệ thủ vai. Đặng Siêu đã để lại cho mình ấn tượng khá sâu sắc khi cùng lúc thể hiện hai vai khó nhằn. Một là Đô đốc danh giá, tham vọng, xuất chúng đáng tiếc trở nên điên dại vì ngoại hình già nua, đau đớn cắn xé ngày đêm. Hai là một kẻ vô danh tiểu tốt, một cái bóng của ngài Đô đốc, sứ mệnh là kẻ thế thân, là một con tốt. Ai là kẻ chơi cờ, ai là quân cờ! Thật thật giả giả đến cuối cùng người chơi cờ cũng trở thành quân cờ. Cái kết thúc không thực sự quá bất ngờ với mình, bộ phim là dài khoảng 2 tiếng là những triết lý đan xen, chồng chéo, là những gửi gắm đầy tâm tư của tác giả:
- Bậc trượng phu chí lớn đứng đầu, tham vọng đẩy hắn lên cao cũng có thể làm hắn chết. Nhưng cả đời hẳn là hắn không hối tiếc
- Đế vương thì vô tình, kẻ đứng đầu làm chi có nhân từ, ẩn nhẫn, hi sinh cả người thân mình mới là cách đứng đầu thiên hạ
- Đàn bà thì luôn mủi lòng, cũng có dục vọng. Cái nào thắng thì thật khó mà biết được
- Phận nữ nhi thời xưa dù không tự quyết được hạnh phúc của mình, nhưng lại có thể hi sinh cả mạng sống vì danh tiết, vì danh dự quốc gia
.
Lúc xem xong phim này, mình đã nghĩ đến bộ truyện mình từng đọc, là truyện Vương phi trở về. Thực sự là cảm thấy cốt truyện của chúng giống nhau. Nhưng Trương Nghệ Mưu đã biến hóa cái cốt truyện kia thành những cảnh quay đầy đẹp mắt, vẫn đầy tính kịch nhưng lại đẹp! Thế mới thấy cảm phục tài năng vị đạo diễn này.

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2018

Vài suy nghĩ

Hôm trước, mình có viết bài review về Bộ Bộ kinh tâm. Sau đó có tìm những bài review khác để nhìn nhận lại quan điểm của mình và vô tình tìm được blog của em này.
https://kemisbookholic.wordpress.com/t%E1%BB%A7-sach-nh%E1%BB%8F/list-van-h%E1%BB%8Dc-chau-a-da-d%E1%BB%8Dc/list-ngon-tinh-tieu-thuyet/
Gọi là em vì mình thấy em ý có chia sẻ về thời điểm lúc ra trường, muộn hơn mình ^^
Nhưng thực sự là như tìm được một người bạn vậy. Không phải vì cùng quan điểm mà là em ý có cách thuyết phục mình trong câu chữ.
Cách em ý tổ chức bài viết rất thuyết phục, không như blog của mình.
Mong rằng các bài sẽ sau sẽ học hỏi được những điều này từ em:
- Tổ chức các bài review ngắn vào 1 link
- Ghi lại cảm nhận của tất cả các quyển sách đã đọc và chấm điểm chúng
- Sử dụng tiếng Anh trong một vài trường hợp
HN, ngày 19/12/2018

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2018

Bộ bộ kinh tâm

Đây là lần thứ 2 mình đọc Bộ bộ kinh tâm. Chỉ vì muốn kiếm truyện gì đó đọc lại để đầu óc được cân bằng chút khi mà việc học, việc công ty trở nên overload mấy ngày qua.

Đáng tiếc là mình không nhớ gì cảm giác lần đầu đọc, chỉ thoang thoáng là cái kết rất buồn. Chọn Đồng Hoa vì tin rằng văn phong của Đồng Hoa không thể nào khiến mình thất vọng được. Quả đúng như vậy, vẫn chặt chẽ, nhẹ nhàng vừa đủ. Nhưng mình đã phải dừng đọc luôn khi tới chương 60 (tổng số đâu đó 150 chương). Thực sự phải thốt lên rằng quả là quá sức chịu đựng. Có lẽ dưới một góc nhìn khác, một độ tuổi khác, khi đọc lại, bạn sẽ thấy cũng giống như mình chăng.

Nhược Hi, cô ta chả yêu ai thực sự cả. Cô ta toan tính và cẩn thận trong chuyện tình cảm đến mức đáng sợ. Lúc đầu, là yêu Bát aka. Cô ta từ bỏ vì chàng không chịu từ bỏ giang sơn vì cô ta. Nhưng cô ta lại âm thầm cùng lúc bày tỏ tình ý mập mờ với Tứ aka. Cô ta sợ một tương lai bấp bênh do biết số phận của Bát aka, sợ cảnh chung chồng với 2 người đàn bà khác (một người là chị gái cô ta, người còn lại là một người có hậu thuẫn, có đứa con trai cả với Bát aka, tóm lại chính là người cô ta sợ mình không có đủ khả năng để cạnh tranh cùng). Thế Tứ aka thì khác gì! Anh ta cũng năm thê bảy thiếp, anh ta chỉ khác vì anh ta là kẻ thắng cuộc sau này. Nhược Hi không hề yêu Bát aka. Chính cô ta về sau cũng đã khẳng định điều này nhưng lại bằng một lối suy nghĩ biện bạch cho chính bản thân mình, rằng đó là cảm tình do trưởng thành cùng cảm tình do cảm thông với số phận Bát aka. Điều đó thật nực cười. Cô ta chỉ vì chính cô ta mà thôi.

Đến lúc này, tôi nhớ đến những truyện xuyên thời không khác mà biết trước vòng quay lịch sử. Nếu như những truyện đó còn non nớt thì so ra cái tinh thần của nữ chính hơn cô Nhược Hi này nhiều lắm. Vì họ khi biết tình cảm của mình, sẵn sàng chấp nhận chiến đấu và bên cạnh người mình yêu. Đó mới là tình yêu chứ! Họ thậm chí không ngại cản trở vòng quay lịch sử. Họ sẽ giúp người mình yêu. Đó mới chính là yêu. Tôi lặp lại điều này lần thứ hai bởi trong lòng tôi thấy thực sự cô Nhược Hi này rất tệ. Cô ta phụ một Bát aka đầy chân tình. Chàng ta đâu thể đau đáu mối tơ tình mà bỏ đi mục tiêu lẽ sống cả đời mình là muốn thực sự nắm lấy số phận của đời mình. Ok, cô đã không yêu, không sao, cô tỏ ra áy náy bằng cách kêu chàng cẩn thận Tứ aka, nhưng cô lại đi chọn Tứ aka.

Nhiều người nói đó là tình thế bắt buộc. Không, hoàn toàn không phải. Chẳng qua cô ta không yêu thôi. Cô ta sợ chết, sợ tương lai bấp bênh nên cô ta chọn phe thắng cuộc. Thái tử cầu hôn chỉ là cái cớ. Trước đó cô ta có rất nhiều lúc được lựa chọn rồi đó chứ.

Tôi không dám bàn luận thôi bởi thực tế tôi đã gặp những TH như thế. Suy cho cùng là sự lựa chọn hạnh phúc của người ta. Điều đó làm tôi ghê sợ, thế tội gì mắc công đọc cho nhọc lòng ra.

Lần đầu tiên gặp nữ chính mà lại là người toan tính trên các nam chính/phụ nhiều như thế. Truyện này hẳn nên gắn mác ngược nam. Ngược gì nữ chứ. Dù sao cô ta khổ sở thế nào thì đó chính là kết cục vốn được lường trước rồi, há không phải sao!
Kết quả hình ảnh cho Bộ bộ kinh tâm

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

[Review] Minh Nguyệt từng chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: giang hồ, cung đình
Đọc lại: Nope


Đinh Mặc giống như cái tên sẽ đảm bảo cho 1 tác phẩm bom tấn, tức một tác phẩm đồ sộ, nhiều tình tiết và tuyến nhân vật. Các truyện Đinh Mặc tôi từng đọc và thấy hay: Từ bi thành, Kiêu sủng, Độc quyền chiếm hữu. Nhưng kì lạ là tôi  không có suy nghĩ đọc lại mấy truyện này.

Nếu các truyện vừa kể trên của Đinh Mặc mang sắc thái hào hùng, gay cấn, tranh đấu khốc liệt, nữ tôn mà nam cũng cường thì truyện Minh Nguyệt từng chiếu Giang Đông Hàn lại có màu sắc khá là khác biệt. Thứ nhất đây là truyện cổ đại dài duy nhất của cô. Thứ hai truyện được tô điểm bằng nhiều chi tiết hài hước. Tệ là cả 2 điểm này đều là thất bại thảm hại của bộ truyện.

Cốt truyện xoay quanh ba nhân vật: Chiến Thanh Hoằng, Ôn Hựu, Lâm Phóng, lấy bối cảnh giang hồ hỗn loạn, triều đình lực bất tòng tâm. Cô gái vô tư Thanh Hoằng rời khỏi vòng tay cha mẹ, tiến vào giang hồ để trải nghiệm, tham gia đại hội võ lâm rồi bị cuốn luôn vào vòng xoáy giang hồ và triều đình ấy. Gặp gỡ Ôn Hựu và Lâm Phóng, kết an hem, bằng hữu, cùng chung hoạn nạn. Ôn Hựu và Thanh Hoằng có tình cảm với nhau. Mối nhân duyên của 2 người rất ngôn tình =)) Ờ nhưng mà thú vị. Tiếc là Ôn Hựu vì trọng trách với gia đình, xã hội đã từ bỏ Thanh Hoằng. Về sau Thanh Hoằng với Lâm Phóng là một đôi. Đã có nhiều review viết về tình cảm tay ba này. Có người tiếc cho Ôn Hữu, có người cho rằng Lâm Phóng mới là người xứng đáng, bởi luôn bên Thanh Hoằng mọi lúc… Tôi thì chả tiếc cái gì cả. Bởi Đinh Mặc viết lan man quá, tình tiết nhiều thật sự không phù hợp với một câu chuyện cần sự nội tâm và sâu sắc.

Truyện này tôi đọc lướt, vì nó quá dài, mà không đủ tinh tế. Đây là truyện dở. Tôi không thích. Có điều vì thích Đinh Mặc nên cứ oánh một dấu đã đọc vô nó đi.


Hà Nội, ngày 9/4/2015

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

[Quick Review - Film] Maleficent - Tiên hắc ám


Dạo này "quê", lâu rồi không ra rạp xem phim, thế nên biết đến cái phim này hơi muộn. Có Angelia xem cũng đã, đồ họa thì đẹp, nhưng mà xem xong mình thấy biên kịch có vẻ rất hận đàn ông thì phải =)) Ông vua trong truyện ai cũng có thể thất là ngọn nguồn của mọi tội ác về sau. Do ông phụ tình Maleficent nên bà mới gieo rắc lời nguyền độc ác nên con gái nhà vua.

Và Maleficent "xấu xa" lại là người nuôi dưỡng công chúa bé nhỏ. Khi nàng lớn thì cũng chính bà tiên hắc ám này là người vội vã tìm cách cứu nàng thoát khỏi lời nguyền. Cô công chúa nhỏ thì gần như không thể hiện tình yêu với cha mình, quyết định bỏ đi theo Maleficent. Đến tận kết thúc, người xem vẫn chỉ thấy hình ảnh một ông vua không đẹp....đánh lén sau lưng, cuối cùng thì phải chết.

Phim cũng hay, nhưng tẩy chay đàn ông ghê quá, không biết các zai xem phim này thấy thế nào...? Tò mò cái đấy quá =))

Chiều muộn buồn ngủ trên VP.

Hà Nội, ngày 26-03-2015

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

[Quick Review] Nhị gia nhà ta

Thể loại: truyện ngắn, nam chính tàn tật
Tác giả: Twentine
Đánh giá: 2.5/5
 
Đây là truyện ngắn, chỉ có tầm 50 trang. Vì đọc xong Hẹn ước, nên lặn lội lõ mõ lên mạng search các tác phẩm của Twentine, và bùm, mình tìm ra truyện này đây.
Vì ngắn nên có thể nó chưa được trọn vẹn, hơi nhạt nhạt, cả truyện nhớ nhất câu: “Trên đời này quý nhất là lãng tử quay đầu” :))
Nói thế không có nghĩa là không nên đọc, đọc để mà thấy ngố có cái phúc của ngố. Và chả ai cũng có thể làm kẻ ngốc.
Truyện ngắn xin phép ko nói về nội dung. Sơ qua, đây là thể loại cô ngốc gặp chàng lãng tử. Vì một tai nạn, chàng mất cả 2 chân và câu chuyện 2 người bắt đầu…


Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

[Review] Hẹn ước - Twentine

Cause all of me
Loves all of you
Love your curves and all your edges
All your perfect imperfections
Give your all to me
I'll give my all to you
You're my end and my beginning
Even when I lose I'm winning
Cause I give you all of me
And you give me all of you, oh
Give me all of you
……….

Thực sự là cảm thấy bài hát này vô cùng thích hợp với câu chuyện mà tôi đã đọc. Hẹn ước của Twentine…. Lời hẹn ước của một chàng trai tật nguyền và một cô gái yêu nghệ thuật. Họ yêu nhau và gắn kết với nhau bằng cả tâm hồn và cơ thể. Cô ấy yêu anh, có thể bắt đầu bằng giọng nói, bằng gương mặt yên tĩnh khi anh ngủ và tôi nghĩ nó bắt đầu từ đôi chân khiếm khuyết của anh. Cô vuốt ve nó, cảm nhận nó, thương tiếc nó, và yêu nó.

Nó giống một thân thể độc đáo… Dương Chiêu nghĩ rằng, bên trong nó là sức sống vô cùng mãnh liệt, nhưng lại bị giam trong phần da thịt bị cắt đứt này. Ở đó có một vết sẹo dài, giống như cánh cửa đóng chặt, giam hãm tất cả mọi thứ tốt đẹp bên trong.”

Cause all of me loves all of you…

Bạn tôi nói sao hai người lên giường với nhau sớm thế. Tôi bật cười, tôi chỉ cảm thấy đây là một sự tự nhiên như không thể tự nhiên hơn nữa. Cô ấy học tập ở nước ngoài từ nhỏ, cũng đã có 2 bạn trai và anh là người từng trải. Họ bắt đầu bởi những rung động về tâm hồn, và sau đấy sự giao thoa thể xác xảy ra như một lẽ tất yếu. Tôi chỉ biết tôi không hề cảm thấy hai chữ nhục dục trong mỗi lần đó. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương yêu tràn ra cả câu chữ, đi thẳng vào trái tim tôi và tôi cũng dự cảm về một tương lai u ám cho cả 2 người…

Nhưng câu chuyện quá lãnh đạm, đến cả gần khi kết truyện. Tôi linh cảm về một kết thúc bi thương nhưng tôi lại chẳng cảm thấy bi thương trong cả câu chuyện.

Đây là câu chuyện hay, ấm áp mà xúc động, không kịch tính nhưng thu hút. Cô là con nhà quyền quý, học thức. Cô học Đại học chuyên ngành Mỹ Thuật tại nước ngoài, là một cô gái rất thông minh. Nếu có gì không hơi bình thường ở cô ấy thì tôi nghĩ đó là cô ấy là người phục chế đồ cổ. Cô ấy đi xe siêu sang, cô ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không phải một nhà tư bản. Cô ấy cũng chỉ đi làm thuê, nhưng đó là một công việc tốt và gia đình cô cũng có điều kiện. Bố mẹ đều là giáo sư, người trí thức, truyền thống gia đình làm cô xa cách với người lạ, làm cô hơi lạnh lùng.

Cô ấy gặp anh rất tình cờ. Anh là một người lái taxi thiếu mất một chân, là người hết sức bình thường, và thậm chí là kẻ thiếu sót ở xã hội. Lần đó, cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh, cuộc gặp gỡ trong cục cảnh sát chẳng vui vẻ gì. Lần gặp thứ hai mới thực sự là duyên của họ. Họ dò xét nhau, hiểu lẫn nhau, và tình cảm nảy sinh từ ấy. Anh bất lực trước tính cách của cô. Cô tò mò về con người anh. Sức hút nhiều khi thật lạ kỳ.

Cô chủ động tìm hiểu về anh, thích thì sẽ tiến tới, đó là tính cách cô rồi. Anh chẳng thể từ chối cô. Họ đến với nhau. Tôi từng đoán anh là một người cảnh sát bị thương trong nhiệm vụ, giờ lui về nghỉ hưu, nhưng tôi lại chả đoán ra nhiệm vụ của anh là nằm vùng. Và cuộc sống của anh vẫn sẽ xáo trộn nếu có những kẻ xấu lại phát hiện ra anh. Chỉ điều đó thôi nó đã quyết định cái kết của lời hẹn ước của họ. Giá như….

Giá như anh chỉ là người lái taxi, cô và anh sẽ hạnh phúc. Tôi tin bản lĩnh của cô ấy, sẽ xóa tan rào cản khoảng cách tiền tài, địa vị của 2 người. Tôi tin sự cố chấp, kiên cường của anh sẽ luôn ủng hộ cô trong hành trình hạnh phúc của 2 người. Tôi đã tin và thực sự hi vọng cho một cái kết HE.

Thật xót xa, khi không phải mọi thứ đều dễ dàng như thế. Hạnh phúc ấy kết thúc khi anh phải quay trở lại nằm vùng. Chuyến đi chơi cùng nhau đầu tiên của 2 người khiến anh bị lộ diện. Anh đã đồng ý phần lớn với mong ước có thể kiếm được nhiều tiền hơn, để mua cho cô chiếc nhẫn…

Anh thông minh, khéo léo, không để lộ sơ hở đến từng phút cuối. Anh bị hãm hại bởi một kẻ đê tiện, một kẻ bất chấp tất cả vào giây phút chả ai ngờ đến. Anh bị tiêm ma túy nguyên chất, gần như đã chết. Tôi đã nghĩ đây là kết thúc rồi. Anh chưa chết, anh được cứu, nhưng nằm liệt giường, các chức năng gần như tê liệt. Nhưng anh vẫn gặp lại cô, vẫn được nói nhưng yêu thương của mình, anh không hối hận, anh chỉ tiếc. Anh tiếc là mình vẫn chưa đủ khôn ngoan, để có thể gặp cô “lành lặn” Giờ anh nói anh không thể cưới cô, anh cũng không thể gặp gia đình cô như hứa hẹn nữa rồi. Cô gặp mẹ anh, người phụ nữ mất chồng từ sớm, và bị ám ảnh trong sự báo thù. Mẹ anh đã đưa anh nối tiếp sự nghiệp của cha mình, cũng là cảnh sát, cũng nằm vùng. Cả tuổi thơ của anh luẩn quẩn trong lời giáo huấn phải làm cảnh sát của mẹ. Tôi nghĩ bà coi anh như cái bóng của chồng mình để giảm đi nỗi đau trong lòng. Do đó, bà không chấp nhận cô hay ai khác chăm sóc chồng mình. Đó là một người phụ nữ phải chịu nhiều đau khổ, tôi không muốn gọi đấy là một người đàn bà điên.

Lại nói về cô và anh. Anh ra đi quá đổi bất ngờ, một đêm không gặp. Cô mất anh. Mất thật rồi. Cô hôn từng tấc cơ thể anh và cô khóc. Lần duy nhất cô khóc. Sau đấy cô sang Mỹ, cũng không dự đám tang anh. Mỗi năm cô đều trở về thăm mộ anh, mỗi lần đều nói: “Trần Minh Sinh, sang năm em sẽ không đến nữa.” Bốn năm sau, cô tự tử. Cô quyết định theo anh thật rồi. Nhưng không phải ai cũng biết lí do. Họ nghĩ cô thật lạnh lùng, vô cảm. Họ là những người bạn đồng nghiệp của anh. Tôi nghĩ chỉ em trai cô biết, ông chủ cô biết. Họ là nhân chứng sống cho mối tình lặng lẽ bi thương của cô và anh. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh. Giờ bạn biết tên họ rồi chứ. Tôi cũng biết, tôi biết từ đầu, từ những hành động của cô. Từ ánh mắt anh nhìn cô. Tôi biết và tôi khóc cho họ. Tôi cho rằng đây là một quyển truyện tuyệt vời. Nó ấm áp mà đau thương. Trong truyện không có quá nhiều nhân vật, sự xuất hiện của họ đều là những mảnh ghép đâu đó trong cuộc sống này….
Hà Nội, ngày 03/03/2015